Bạn hãy tìm giờ rảnh để lo việc riêng và hãy suy đến ơn Chúa luôn: Hãy bỏ những truyện tò mò. Hãy chuộng đọc những sách có sức xúc động tâm hồn hơn những sách chỉ làm bận trí óc. Hãy bớt những câu nói dư thừa, những cuộc ngao du vô ích, hãy bịt tai trước những tin tức và dư luận, như thế bạn sẽ không thiếu giờ rảnh để suy gẫm hẳn hoi. Chẳng ai đáng Chúa an ủi, nếu không biết thành tâm sám hối. Muốn cảm được ơn sám hối – sám hối đến chảy nước mắt lòng – hãy vào trong phòng, tiễu trừ mọi tiếng ồn ào thô tục như lời Thánh Kinh: “Dầu khi nằm ngủ, Bạn cũng đừng thôi giục lòng thống hối”. Trong phòng riêng, Bạn sẽ tìm thấy cái đã mất khi ở ngoài. Căn phòng êm dịu cho những ai biết ở luôn trong đó, nhưng buồn chán cho những ai không biết giữ hẳn hoi. Nếu khi mới nhập tu, Bạn biết yêu quí và canh giữ nó, sẽ trở nên bạn thân và là nguồn yêu ủi êm dịu nhất của Bạn. Chính trong thầm lặng và yên hàn mà linh hồn đạo đức tiến bộ nhiều, vì trong đó họ tìm ra được những bí nhiệm tàng ẩn của Thánh Kinh. Trong đó họ gặp được những suối nước mắt: họ tắm gội suốt đêm trong đó và càng sống xa tiếng ồn ào của thế tục họ cáng kết chặt mật thiết với Chúa Tạo thành. Ai từ biệt bạn bè thân thích, Chúa và các thiên thần sẽ đến cùng họ. Thà náu một nơi mà chuyên lo phần rỗi, còn hơn làm được phép lạ mà lãng quên chính mình. Thực đáng khen một tu sĩ ít khi ra ngoài, tránh con mắt người đời và cũng không muốn nhìn đến họ. Cần chi phải nhìn những cái sầu Bạn không được phép nhìn? Đời mau qua và những tham vọng của đời cũng mau qua. Tình dục muốn xui ta đi đây đó. Nhưng lúc trở về ta mang theo được cái gì? Phải không, một gánh nặng cho lương tri và rối rít cho tâm hồn? Đi vui, về buồn; vui chiều hôm trước, buồn sáng hôm sau. Cái vui của nhục dục đều thế đấy: nó nhập tâm thì dễ chịu, nhưng rốt cục, chính nó lại làm tổn thương và sát hại ta. Lúc nào Bạn lại mong nghe tin tức, lúc ấy lòng Bạn sẽ bắt đầu xao xuyến. SUY NIỆM Thầm lặng bên ngoài chưa đủ làm cho tâm hồn được yên tĩnh, còn cần phải thanh vắng bên trong. Nó hệ tại ở một tinh thần trầm mặc và suy gẫm. Một tâm hồn xa lìa vui thú giác quan, bưng tai trước ồn ào của thế tục, sẽ gặp được thỏa mãn thanh tao trong Chúa! Trong thanh vắng, họ sống động, họ hô hấp trong tình yêu Chúa Kitô. Họ quên tất cả để chỉ nhớ một mình Chúa. Họ nức nở với Chúa vì bao lỗi lầm. Giả thử có nghĩa vụ phải ở giữa tiếng ồn ào của thế tục, họ lại thiết lập một thanh vắng trong lòng họ, trong đó họ cũng được thỏa mãn cho lòng trí họ. Lạy Chúa, bao giờ con mới được quen lơn với tịch mạc, thanh vắng, nguyện gẫm? Con phàn nàn vì đã nói quá nhiều về tạo vật và làm quá ít cho Chúa! Lạy Chúa hãy đến – Chúa lòng con mến duy nhất, trung tâm điểm và đối tượng của lòng con! – hãy đến cho lòng con được hưởng tôn nhan Chúa hãy đến để nói với lòng con và bảo cái gì Chúa muốn. Bao giờ màn che thời gian mới hạ xuống, để con xem thấy cái con xin? Bao giờ con mới gặp được của con đang tìm? Bao giờ mới tới được Đấng con yêu mến? Lạy Chúa!
Trích: "Gương Chúa GiêSu"
CHỦ ĐỀ V
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.