Tiêu đề: Chuyện một tâm hồn(tiếp) Wed Oct 26, 2011 7:52 pm
[....]. Tiểu sử tâm hồn con cho tới khi vào tu viện Cát Minh. Thời kì đầu tuy vắn vỏi nhưng cũng đầy kỉ niệm, nó trải dài từ khi con biết vận dụng trí khôn cho tới khi người mẹ yêu dấu của chúng ta về trời. Chúa nhân lành đã ban cho con ơn có trí khôn từ rất sớm và đã ghi rất sâu vào trí nhớ con những kỉ niệm tuổi thơ, khiến con thấy những điều con sắp kể như thể vừa xảy ra hôm qua. Chắc hẳn vì yêu con, Giêsu đã cho con được biết người mẹ tuyệt vời mà Người đã ban cho con, nhưng bàn tay Thiên Chúa của Người đã vội đội triều thiên cho mẹ trên Thiên Đàng!... Suốt cả đời con, Chúa Nhân Lành hằng thương ấp ủ con biết bao tình yêu, các kỉ niệm đầu đời của con ghi đậm dấu ấn của những nụ cười và sự chiều chuộng dịu dàng nhất!... Nhưng nếu Người đã đặt rất nhiều tình yêu thương xung quanh con, thì Người cũng đã phú bẩm cho con một quả tim nhạy cảm và rất mực yêu thương, vì thế con rất yêu cha yêu mẹ và bộc lộ tình luyến ái của con đối với các Ngài bằng muôn vàn cử chỉ âu yếm, vì bản chất con rất hồn nhiên cởi mở. Chỉ có điều là cách biểu lộ của con đôi khi rất kì lạ, chẳng hạn như trong đoạn thư sau đây của mẹ__"Con bé tinh quái hết chỗ nói, nó đến vuốt ve mẹ và cầu cho mẹ chết:__'Ôi! con rất mong mẹ chết đi, mẹ nhỏ dễ thương của con!...' Người ta mắng nó, nó đáp:__' Nhưng là để mẹ được lên trời, vì mẹ nói phải chết thì mới được lên trời.' Trong lúc yêu thương quá trớn nó cũng chúc cha nó chết." Ngày 25 tháng 5 _ 1874, lúc con mới 18 tháng tuổi, mẹ đã nói về con thế này:" Cha con vừa đặt một cây đu, con chị céline thì sướng điên lên, nhưng phải xem con em chơi đu thế nào; rất tức cười, nó đứng lên giống như một cô thiếu nữ, không sợ tuột tay, rồi khi không đứng vững được, nó khóc. Người ta cột thêm vào phía trước con bé một sợi dây nữa, tuy thế mẹ vẫn không yên tâm khi nhìn thấy nó đứng trên đu quay. " Mới đay có một chuyện phiêu lưu nực cười xảy ra với con bé. Mẹ quen đi lễ lúc 5 giờ 30', mấy ngày đầu mẹ không dám bỏ nó ở nhà một mình, nhưng khi thấy nó không bao giờ thức giấc nên cuối cùng mẹ đã quyết định để nó ở nhà. Mẹ đặt nó ở trên giường mẹ và kéo cái nôi sát giường để nó không thể nào té. Một hôm mẹ quên kéo cái nôi. Mẹ về và không thấy con bé trên giường, cùng lúc đấy mẹ nghe thấy tiếng rên, mẹ nhìn lại và thấy con bé đang ngồi trên một chiếc ghế đặt ở đầu giường, cái đầu bé xíu của nó tựa vào cái gối dài và ngủ chập chờn vì ở tư thế không thoái mái. Mẹ không hiểu vì sao nó rơi ngồi trên ghế, bởi vì nó đã nằm ngủ. Mẹ tạ ơn Chúa Nhân Lành vì con bé không sao cả, thật là Chúa Quan Phòng đã gìn giữ nó, nếu không nó đã lăn xuống đất; Thiên Thần của nó đã canh chừng và các linh hồn luyện ngục mà hằng ngày mẹ đọc một kinh để cầu xin cho con bé đã gìn giữ nó. Mẹ nghĩ như thế đó... các con nghĩ thế nào tùy các con!"
Chuyện một tâm hồn(tiếp)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.